家欣

please don't give up

[Trans/OneShot-Khải Hoành/Tỷ Hoành] JOJO.

Name: JOJO.

Author:  @偷心怪盗李泰民 

Editor: Hn_Hn139

Character: Wang Jun Kai x Liu Zhi Hong, Yi Yang Qian Xi x Liu Xhi Hong.

BGM: Jojo (SHINee)

TRANSLATED WITH FULL PERMISSION

Not ensure 100% compared with the original.

This post is the Vietnamese version of the story. Good luck to you =3=

                                  .Enjoy.

 “Lưu Chí Hoành, em có thể yêu anh nhiều hơn một chút nữa được không?”

======

Tuyết mùa đông năm nay đến sớm, người qua đường bước đi vội vã, chẳng ai màng ngừng lại để thưởng thức trận tuyết đầu mùa này.

Dịch Dương Thiên Tỷ tan sở, theo thói quen ghé vào quán coffee đối diện công ty, anh thích thưởng thức một tách coffee sau hàng giờ làm việc căng thẳng, thưởng thức phong cảnh trong mắt anh.

“Xin chào Dịch tiên sinh, vẫn là một ly Caramel Macchiato đúng không ạ?”

Nhân viên phục vụ ở quần bar đã quá quen thuộc với vị khách ghé quán hằng ngày này, hơn nữa khẩu vị của anh ta còn chưa từng thay đổi . Cái này gọi là đối lập thu hút, các cô gái luôn lưu tâm nhiều hơn đến những anh chàng đẹp trai.

Dịch Dương Thiên Tỷ gật đầu, nhẹ cười một cái sau đó đi đến chỗ ngồi ở gần cửa sổ. Tay chống cằm, anh nhìn người đang bưng đồ uống của mình đi tới, lúm đồng điếu nhẹ nhàng xuất hiện.

“Xin chào tiên sinh, đồ uống của ngài.”

Đến rồi, lúm đồng điếu của Thiên Tỷ lại càng sâu hơn, đó là phong cảnh đẹp nhất trong mắt anh.

“Chí Hoành, ngồi với anh một chút có được không?”

Người được gọi là Chí Hoành liếc nhìn xung quanh, tất cả mọi người đều bận làm việc, sau đó cậu mới yên tâm ngồi xuống đối diện Thiên Tỷ.

 “Sao vậy, để tan ca rồi nói không được ư!”

“Không được, bây giờ anh muốn ngắm em ~”

Dịch Dương Thiên Tỷ anh đủ rồi!

“Chí Hoành ~ Dù sao em cũng là chủ quán, không có chuyện gì đâu.”

Dịch Dương Thiên Tỷ  anh thật không biết xấu hổ! !

=====

Nhìn xem, cuộc sống như vậy chẳng phải là vô cùng tốt đẹp hay sao, thế nhưng vì cớ gì anh lại muốn xuất hiện chứ, Vương Tuấn Khải.

=====

Vào một ngày không thể nào đẹp trời hơn, Dịch Dương Thiên Tỷ gặp được Lưu Chí Hoành, ngay tại quán coffee của cậu.

Lưu Chí Hoành nhìn có vẻ lạnh lùng, thế nhưng không hiểu tại sao anh lại chú ý đến cậu.

Mỗi ngày sau khi tan tầm đều phải đến quán coffee này “ám” cậu thật lâu,  đến nỗi trở thành khách quen để lại ấn tượng sâu sắc cho Lưu Chí Hoành: Kẻ rảnh rỗi.

“Chủ quán, có tiện nói chuyện với tôi không?”

Một ngày nọ, Dịch Dương Thiên Tỷ bắt chuyện với Lưu Chí Hoành, vừa mở lời đã bị cự tuyệt, thế nhưng Thiên Tỷ cũng không vừa gì, anh bày đủ trò từ nhõng nhẽo đến cứng rắn, sau cùng cũng thành công. Kể từ lần trò chuyện đó, hai người phát hiện bọn họ có rất nhiều điểm thú vị giống nhau, chỉ hận chưa nói xong thì trời đã tối khuya.

Hai người dần trở nên quen thuộc với nhau hơn, Dịch Dương Thiên Tỷ bắt đầu hẹn Lưu Chí Hoành ra ngoài ăn cơm, xem phim.

Mối quan hệ của họ có sự tiến bộ rõ rệt nhất là khi cả hai cùng đi du lịch ở thành phố C. Lúc cùng nhau ngắm pháo hoa trong buổi ăn tối lãng mạn, Thiên Tỷ nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang trốn trong ống tay áo của Lưu Chí Hoành, khẽ nói: “Chí Hoành, anh thích em. Anh muốn cả đời này được ở bên em.”

Lưu Chí Hoành ngẩng đầu nhìn đôi mắt trong vắt của Thiên Tỷ, trong ánh mắt đều là hình ảnh của mình. Từ từ gật đầu.

Dịch Dương Thiên Tỷ cảm thấy trái tim trống rỗng của mình trong nháy mắt liền bị lấp đầy (bởi sự hạnh phúc chăng?).

=====

Cuộc sống cứ như vậy bình thản trôi qua, Dịch Dương Thiên Tỷ sau khi tan tầm lại đến chờ Lưu Chí Hoành ở tiệm coffee, đôi lúc khi không có chuyện gì quan trọng Lưu Chí Hoành sẽ giao lại việc ở quán cho nhân viên, sau đó chìm vào thế giới của riêng hai người.

Nhưng hình như, cuộc sống này thiếu mất chút gì đó thì phải, chẳng qua là hai người không ai muốn vạch trần sự thật ấy ra mà thôi.

Vì Dịch Dương Thiên Tỷ biết, trong trái tim Lưu Chí Hoành vẫn còn hình bóng của người đó.

Kỉ niệm tròn một năm quen nhau của hai năm trước, trong bữa ăn tối giữa ánh nến thơ mộng , Lưu Chí Hoành uống say, toàn thân không còn sức sống, cứ im lặng nằm gục trên bàn.

Thiên Tỷ ôm Lưu Chí Hoành đi ngủ, thế nhưng nửa đêm, cậu lại mơ màng mà kêu tên Vương Tuấn Khải.

Thiên Tỷ chỉ trầm mặc, anh dùng toàn bộ sức lực ôm thật chặt Lưu Chí Hoành vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu: “Chí Hoành, anh ở đây.”

Sau đó thức trắng cả đêm.

Ngày hôm sau tỉnh lại, không ai nhắc đến sự việc xảy ra tối qua, vẫn xem như không có gì.

Thiên Tỷ tuy không biết người kia là ai, nhưng anh cũng không muốn tính toán. Hiện tại Lưu Chí Hoành đang ở bên cạnh anh, cuộc sống của hai người rất tốt, hà cớ gì phải để tâm đến những chuyện vụn vặt ấy?

Đời không như mơ, thượng đế luôn thích châm ngòi nổ vào con người và trốn vào một góc nào đó để xem phản ứng của họ. Càng muốn giả vờ như không có chuyện gì để cuộc sống trôi qua bình yên, cảm giác bất an lại càng thích quấy phá.

Cuối cùng vào một buổi sáng, cuộc gọi mà Thiên Tỷ thay Lưu Chí Hoành nhận đã phá vỡ tất cả, “Em vẫn khỏe chứ, Lưu Chí Hoành.”

Trực giác nói cho anh biết, người này chính là Vương Tuấn Khải.

====

*So many nights I wonder why

What can I do to make it right

Everything will be alright

so Jo Jo just tell me why

=====

Vương Tuấn Khải là bạn trai cũ không chính thức của Lưu Chí Hoành.

Thuở nhỏ là trúc mã với nhau, nhà cũng ở đối diện, mẫu giáo, cấp 1, cấp 2, cấp 3 đều học cùng một chỗ.

Vương Tuấn Khải là học trò cưng của các giáo viên, bao nhiêu sủng ái đều dồn cả vào người này, tất cả mọi người đều nghĩ hắn sinh ra đã ưu tú như vậy. Mà Lưu Chí Hoành, cậu chỉ là một học sinh trung học phổ thông bình thường, là trúc mã rất gần nhưng cũng rất xa của Vương Tuấn Khải.

Thế nhưng chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, bọn họ sẽ thầm đỏ mặt khi bắt gặp ánh mắt của đối phương lén nhìn mình trong lớp học, sẽ lẳng lặng né tránh ánh nhìn của người qua đường vào mười ngón tay đang nắm chặt lấy nhau trên đường đi học về, sẽ mượn lí do tản bộ sau khi ăn cơm tối để trốn trong hẻm nhỏ không người mà trao đổi hô hấp (hun nhau đấy :v), sẽ tặng cho đối phương một hộp chocolate trong ngày lễ tình nhân, sẽ cùng nhau mừng sinh nhật vào ngày 19/9. . . (Trước sinh nhật Khải 2 ngày, sau sinh nhật Hoành 2 ngày :3)

Bọn họ không hẹn hò, nhưng lại làm những việc của các cặp tình nhân.

Vương Tuấn Khải đối với mối quan hệ không bình thường này cũng không tỏ thái độ gì, chỉ là sau những lần kết thúc trận hôn dài, hắn đều ôm thật chặt Lưu Chí Hoành mà nói, “Chí Hoành, chờ anh.”

Kì thi tốt nghiệp trung học trôi qua rất nhanh, hai người vẫn cứ phát triển như bình thường. Tất cả thoạt nhìn như không có gì bất đồng, Lưu Chí Hoành đã nghĩ, bọn họ nhất định sẽ tiếp tục ở cùng một chỗ với nhau.

Bất quá, thời điểm lúc chọn trường đại học, lần đầu tiên trong đời bọn họ cãi nhau, nhưng lại không giống như cãi nhau.

Lúc Vương Tuấn Khải nói mình muốn đến thành phố C để học âm nhạc, Lưu Chí Hoành chỉ trầm mặc.

Không có ngăn cản, không la khóc, chỉ có một câu, “Vậy còn em?”

Vương Tuấn Khải nói, “Chí Hoành, chúng ta đều lớn cả rồi, anh muốn khám phá thế giới ở ngoài kia.”

“Vậy anh kêu em đợi anh đến bao giờ, anh lấy cái gì khiến cho em tin tưởng mà đợi anh?” Vương Tuấn Khải, anh có yêu em không?”

Câu nói vang lên khiến cả hai đều thoáng sửng sốt. Lưu Chí Hoành không ngờ mình cư nhiên lại giống như nữ nhân chia tay mà ăn vạ, Vương Tuấn Khải cũng không ngờ mình lại từ chối trả lời câu hỏi của người kia.

Từng giây từng phút trôi qua, hai người vẫn không ai chịu nhường ai.

Cuối cùng Vương Tuấn Khải chịu thua, “Xin lỗi, anh không đáng để em tiếp tục chờ đợi.”

Lưu Chí Hoành đột nhiên bật cười, phải, xin lỗi. Xin lỗi. Sau cùng vẫn là xin lỗi.

“Được.”

Sau đó Lưu Chí Hoành lựa chọn ở lại nông thôn học. Hai người cứ như vậy chia xa nhau, không ai còn giữ liên lạc với người kia nữa.

Lưu Chí Hoành không học tiếp đại học, rất may trong nhà vẫn còn một người anh ưu tú, cha mẹ cũng không khuyên được tính cách ngang bướng của cậu, chỉ cần vui vẻ là được rồi.

Vì vậy nên sau đó mới có tiệm coffee này, sau đó nữa mới gặp Dịch Dương Thiên Tỷ.

====

Lưu Chí Hoành thừa nhận, trong lòng cậu vẫn còn bóng hình Vương Tuấn Khải, thế nhưng hắn và cậu đã là quá khứ. Dịch Dương Thiên Tỷ đối với cậu rất tốt, rất đáng để cậu trọn đời trọn kiếp ở bên anh.

Mặc dù như vậy là không công bằng với Thiên Tỷ, thế nhưng Lưu Chí Hoành không muốn từ bỏ anh, không muốn để vuột mất hạnh phúc của mình.

Cho nên lúc Thiên Tỷ nói với cậu rằng mình nhận được một cuộc điện thoại lạ, nhìn anh giả vờ bình tĩnh nhưng lại không tự chủ được mà nắm chặt hai tay thành quyền, cậu căng thẳng, sau đó mỉm cười xán lạn, “Thiên Tỷ, anh có muốn biết quá khứ của em không?”

Nghe xong câu chuyện của Lưu Chí Hoành, Thiên Tỷ cảm giác tim mình tựa như bị lấp đầy bởi một rừng cây bông vải, chỉ ngứa một chút nhưng lại rất khó chịu. Anh đang mong đợi cái gì đó, nhưng lại sợ phải thất vọng.

Lưu Chí Hoành hôn anh, nhẹ nhàng thổi vào tai anh những lời êm ái, “Thiên Tỷ, em yêu anh.”

Sau đó nhận điện thoại, “Vương Tuấn Khải, biệt lai vô dạng*.”

(*Biệt lai vô dạng: Hy vọng anh vẫn khỏe từ sau khi chúng ta chia tay.)

====

Vương Tuấn Khải không muốn Lưu Chí Hoành đi cùng ai khác đến điểm hẹn, nhưng nghĩ lại, kì thật cũng nên như vậy, đã nhiều năm trôi qua, có người ở bên cạnh cậu cũng là chuyện bình thường.

Từ đầu kẻ khốn nạn chính là mình, đã phụ Lưu Chí Hoành một tấm chân tình, đẩy cậu ra rất xa, rất xa thế giới của hắn.

Thật ra Vương Tuấn Khải rất yêu Lưu Chí Hoành, hắn bảo cậu chờ hắn, hắn muốn đợi đến khi mình đủ dũng cảm, để cho tất cả mọi người biết hắn yêu cậu đến nhường nào, hắn muốn quang minh chính đại nắm tay cậu đi trên đường lớn, muốn cùng cậu kết hôn, muốn mang hạnh phúc đến cho cậu.

Nhưng hắn lại không nghĩ đến cảm xúc của Lưu Chí Hoành, không bao giờ để ý đến thái độ của cậu trong mối quan hệ này, chỉ chăm chăm làm những việc mà hắn cho là đúng.

Cứ như vậy mang người hắn yêu thương vứt bỏ, cũng không bao giờ tìm về được nữa.

Bây giờ nhìn thấy nụ cười hạnh phúc trên môi Lưu Chí Hoành, Vương Tuấn Khải đột nhiên buông bỏ được hoài niệm, hắn không thể là cậu hạnh phúc, nay Lưu Chí Hoành đã tìm được người thích hợp, vậy có gì không tốt?

Chỉ là trên thế gian này không có thứ gọi là thuốc hối hận.

“Đã lâu không gặp. Đây là bạn trai của em, Dịch Dương Thiên Tỷ.”

“Xin chào, tôi là bạn của Lưu Chí Hoành, Vương Tuấn Khải.”

                           .End.


评论(26)

热度(7)